“Suffocation, no breathing, this is my last resort” là lời bài hát nổi tiếng của Papa Roach, thể hiện sâu sắc nỗi tuyệt vọng và đấu tranh nội tâm của người hát. Bài hát gây ám ảnh bởi ca từ mạnh mẽ, miêu tả cảm giác ngột ngạt, bế tắc đến mức muốn tìm đến cái chết như một sự giải thoát cuối cùng.
Cụm từ “suffocation, no breathing” (nghẹt thở, không thể thở) là hình ảnh ẩn dụ cho sự áp lực, bế tắc đến tột cùng. Người hát cảm thấy như bị dồn vào góc tường, không tìm thấy lối thoát, không thể thở được. “This is my last resort” (đây là phương sách cuối cùng của tôi) cho thấy sự bất lực, tuyệt vọng đến mức phải tìm đến cái chết như một sự giải thoát.
Lời bài hát tiếp tục với hình ảnh tự làm hại bản thân: “Don’t give a fuck if I cut my arm bleeding” (Tôi không quan tâm nếu tôi cứa tay mình chảy máu). Đây là biểu hiện của sự đau khổ tột cùng, sự mất kiểm soát và mong muốn chấm dứt tất cả. Câu hỏi “Would it be wrong? Would it be right? If I took my life tonight?” (Liệu có sai hay đúng nếu tôi kết liễu đời mình đêm nay?) cho thấy sự giằng xé nội tâm, đấu tranh giữa sự sống và cái chết.
Bài hát cũng đề cập đến nguyên nhân dẫn đến nỗi tuyệt vọng này: “It all started when I lost my mother, no love for myself, and no love for another” (Tất cả bắt đầu khi tôi mất mẹ, không yêu bản thân và không yêu ai khác). Sự mất mát người thân yêu, cùng với sự thiếu tự tin và tình yêu thương, đã đẩy người hát vào vòng xoáy tiêu cực.
“Losing my sight, losing my mind” (Mất phương hướng, mất lý trí) là những câu hát lặp đi lặp lại, nhấn mạnh sự rối loạn tinh thần, sự mất kiểm soát và tuyệt vọng ngày càng tăng. Người hát khao khát được giúp đỡ: “Wish somebody would tell me I’m fine” (Ước gì ai đó nói với tôi rằng tôi ổn). Nhưng dường như không ai hiểu được nỗi đau của anh ta.
“I can’t go on living this way” (Tôi không thể tiếp tục sống như thế này) là lời khẳng định cuối cùng, thể hiện sự bất lực và mong muốn chấm dứt tất cả. “Last Resort” là một lời kêu cứu đầy tuyệt vọng, một bức tranh chân thực về cuộc đấu tranh nội tâm của một người trẻ đang lạc lối và tìm kiếm sự giải thoát. Lời bài hát như một lời cảnh tỉnh về tầm quan trọng của sức khỏe tâm thần và sự cần thiết của sự hỗ trợ, chia sẻ từ xã hội.
“Nothing’s alright, nothing is fine, I’m running and I’m crying” (Không gì ổn cả, không gì tốt đẹp, tôi đang chạy và tôi đang khóc) là sự thừa nhận cuối cùng về sự sụp đổ hoàn toàn. Hình ảnh “running and crying” (chạy và khóc) miêu tả sự hoang mang, vô định và đau khổ tột cùng. Bài hát kết thúc trong sự bế tắc, để lại cho người nghe nhiều suy ngẫm về cuộc sống và những vấn đề tâm lý của giới trẻ.